Sức khỏe

GIỮ GÌN – BẢO VỆ NĂNG LƯỢNG BẢN THÂN

Tiếp phần trước

BẠN CÓ VÔ TÌNH TIÊU HAO NĂNG LƯỢNG CỦA CHÍNH MÌNH?

Bạn có nhận ra mặt trái của xã hội hiện đại không? Tại sao sức đề kháng tinh thần của chúng ta lại kém như vậy?

Tại sao con người hiện nay rất khó kiểm soát cảm xúc của mình? Tại sao các vấn nạn tâm lý càng ngày càng nhiều và không hề có chiều hướng giảm?

Và còn hàng trăm, thậm chí hàng ngàn câu hỏi có thể hiện ra nếu như bạn đứng ở vị trí người quan sát và quan sát thực tại của xã hội này.

Tại góc nhìn của tôi, có 3 nguyên nhân chính để tạo thành các hiện tượng đó, chính là : sự lạm dụng Dopamine và sự thừa thãi Dopamine công nghiệp , sự cộng hưởng từ trường năng lượng , sự tiêu hao năng lượng.

Dopamine là 1 loại hormone được não bộ tiết ra khi não bộ ghi nhận được trạng thái thỏa mãn cảm xúc, khi Dopamine được tiết ra, cảm giác hạnh phúc được lan truyền tới từng tế bào.

Sự thỏa mãn này không hề tuân theo bất cứ giá trị đạo đức nào cả, khi tâm trí phát ra nhu cầu, tâm trí được thỏa mãn nhu cầu, thì Dopamine sẽ tiết ra, cảm giác hạnh phúc sẽ được lan tỏa. Điều này đúng hay không đúng thì chúng ta hãy khoan bàn luận đã. Mỗi người có một quan điểm và ranh giới riêng về chuẩn mực đạo đức, tôi sẽ không áp đặt quan điểm của tôi lên bạn. Tiếp theo, chúng ta hãy nhìn qua tác hại của Dopamine đã.

Nếu như không có công nghệ số thì Dopamine là một chất mang tính chữa lành tuyệt vời, nó giúp giảm căng thẳng thần kinh, giúp con người có niềm tin và mục đích sống, chỉ những người quá mức lạm dụng vào nó thì mới chịu sự tàn phá từ tác hại của nó mà thôi, số lượng này rất ít so với số đông trong xã hội.

Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi khi bước vào kỷ nguyên số. Dopamine thành mỏ vàng vô tận, đem lại món hời kếch xù cho các ông trùm. Chỉ cần bạn có nhu cầu, bạn sẽ được thỏa mãn ngay lập tức, cho dù nhu cầu của bạn có khó khăn, có quái đản đến đâu thì cũng có dịch vụ đáp ứng.

Bạn có chú ý hiện tượng : chuyện càng nhảm nhí thì càng lan truyền nhanh trên cõi mạng không? Tại sao thế? Trong cái nhảm nhí đó có ẩn chứa điều gì sâu xa sao? Không đâu, chẳng có gì sâu xa cả. Nó đơn giản đến đau lòng, chính do các câu “chửi” đã làm nó lan truyền, người “chửi” càng nhiều thì nó lan càng nhanh, người không biết thì sẽ tò mò, đến khi biết rồi thì lại “chửi”. Vì sao lại vậy ? Vì ưa thích, vì thỏa mãn đó. Mầm mống bạo lực đã có sẵn trong chúng ta, trong đời sống, vì các loại lý do mà chúng ta buộc phải che giấu nó, trong không gian mạng, nó được bùng phát, được thỏa mãn triệt để.

Công nghệ AI trên các nền tảng mạng xã hội đã tổng hợp, phân tích và đưa ra gợi ý chính xác với chủ đề mà chúng ta đang quan tâm, chúng ta càng đọc, AI ghi nhận dữ liệu càng nhiều, gợi ý càng chính xác. Chúng ta tiếp cận thông tin cần thiết một cách dễ dàng và chúng ta thỏa mãn với điều đó.

Khi Dopamine tiết ra liên tục thì nó sẽ đưa chúng ta rơi vào ảo ảnh tâm trí và ngắt kết nối với thực tại. Càng lạm dụng Dopamine, chúng ta càng khó để thỏa mãn, chúng ta có xu hướng tìm tới những điều kích thích, nguy hiểm để được đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc đó một lần nữa.

Khi chúng ta thực hành tâm linh, nếu tâm trí chúng ta còn mang theo nhu cầu, chúng ta rất dễ mê đắm trong cảm giác bình an do Dopamine tạo ra mà chúng ta không hề hay biết, chúng ta cứ trú trong đó mãi đến khi chúng ta bị lạc tự mình.

Ở góc nhìn tâm linh, cảm giác hạnh phúc, an lạc từ Dopamine là 1 cạm bẫy vô cùng đáng sợ, vì muốn đạt được cảm giác đó, ta phải được thỏa mãn, tức là phải CÓ, thế nhưng, hạnh phúc thật sự lại đến khi ta BUÔNG.

Khi bạn bị khủng hoảng bởi ảo ảnh Dopamine tan vỡ, thì điều gì sẽ chờ đón bạn tiếp theo? Bạn sẽ bị tiêu cực khi bạn thấy thế giới này không giống như những gì bạn từng ước mong. Bạn nghĩ khi bạn đã thảm đến như vậy thì Dopamine sẽ tha cho bạn ư? Không đâu, combo Dopamine + Trường năng lượng sẽ dồn bạn xuống vực sâu.

Bạn cảm thấy thế nào khi chứng kiến người khác hạnh phúc trong lúc bạn đang đau khổ? Mặt ngoài bạn biểu lộ vô cảm nhưng bên trong lại cố dồn nén, có cười thì cũng là nụ cười gượng gạo, ăn uống thì lại cảm thấy vô vị. Mọi thứ xung quanh vẫn thế, không có gì thay đổi cả, chỉ có tâm bạn đang thay đổi nên bạn mới ghi nhận như thế. Ghi nhận rồi thì bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ trốn chạy hay ở lại? Lúc này, trường năng lượng của bạn sẽ cảm thấy sự thiếu hòa hợp với môi trường xung quanh và thúc đẩy bạn rời đi. Hãy thành thật trả lời cho tôi biết : bạn sẽ làm gì khi đau khổ ?

Bạn sẽ tìm đến nơi ngập tràn hạnh phúc hay nơi tồn tại những nỗi đau tương đồng hoặc tệ hơn? Bạn nào đã từng chọn nơi ngập tràn hạnh phúc thì hãy cho tôi biết nha, tôi thật sự muốn tìm hiểu về cảm xúc nội tâm của bạn khi đó.

Theo tính chất cộng hưởng năng lượng, chúng ta thường có xu hướng tiếp cận môi trường có năng lượng tương đồng hoặc thấp hơn chúng ta, chỉ vì, ở nơi đó, chúng ta cảm thấy phù hợp và không bị lạc lõng. Cũng do tính chất cộng hưởng năng lượng, khi ở trong môi trường như vậy, các ý niệm tiêu cực có sức mạnh khủng khiếp, nó đủ sức dẫn dắt chúng ta đến những hành động điên rồ và dại dột nhất.

Nơi tận cùng của bóng tối chính là điểm bắt đầu của ánh sáng. Chỉ khi nào bạn đủ dũng cảm để giữ lòng vững vàng trước nghịch cảnh thì bạn mới đủ dũng cảm xóa tan bóng tối khi đi trên con đường ánh sáng. Vũ trụ không bao giờ đưa đến bất cứ điều gì quá sức chịu đựng của bạn cả. Vũ trụ hiểu rằng : bạn đã bị che mờ bởi ngoại cảnh quá lâu, chỉ khi nào bạn không còn có thể bám víu vào đâu nữa thì bạn mình thật sự quay vào bên trong mình, tin tưởng chính mình.

Năng lượng tinh thần của chúng ta vốn có hạn, mỗi khi chúng ta đặt dấu ấn năng lượng vào bất cứ điều gì thì đều tiêu hao năng lượng của chúng ta cả. Đây là sự thật dành cho tất cả mọi người chứ không chỉ dành riêng cho những người có năng lực tâm linh.

Khi chúng ta đặt sự chú ý vào bất cứ việc gì và ghi nhớ tới nó, dấu ấn năng lượng của bạn sẽ được đặt lên vật đó và tạo thành liên kết giữa chúng ta và vật đó, liên kết càng chặt chẽ thì chúng ta càng tiêu hao năng lượng. Khi chúng ta ngừng ghi nhớ tới nó thì liên kết này sẽ nhạt dần đến biến mất, 1 phần năng lượng trong dấu ấn năng lượng sẽ quay về chúng ta, phần còn lại sẽ tiêu tán.

Năng lượng tinh thần được hình thành từ chính năng lượng sống, một khi tiêu hao thì sẽ rất khó bổ sung. Mà năng lượng sống lại đại diện cho tuổi thọ, sự lão hóa và tiến trình suy yếu của các khí quan.

Ngoài ra, khi năng lượng tinh thần bị tiêu hao quá độ trong thời gian ngắn còn tạo thành sự suy giảm đề kháng cả thể chất lẫn tinh thần ( triệu chứng suy nhược ). Ngoài ra, việc suy nghĩ quá nhiều cũng làm lớn mạnh sự sợ hãi bên trong, luôn luôn thiếu tự tin khi đối diện để xử lý vấn đề.

Đối với những bạn đang thực hành các phương pháp tâm linh, thì việc suy nghĩ quá nhiều sẽ làm chậm bước chân của bạn trên hành trình, càng nghĩ, càng tìm điểm logic, bạn càng xa rời trực giác. Mà trong hành trình tâm linh, trực giác chính là kim chỉ nam cho bạn. Trực giác không phải lúc nào cũng đúng, nhưng nó sẽ chỉ ra con đường phù hợp nhất với bạn.

Còn một dạng tiêu hao năng lượng nữa, chính là sử dụng các năng lực tâm linh bừa bãican thiệp nhân quả của người khác. Không riêng gì các bạn mới được khai mở năng lực thần thông bị vướng điều này, mà các bạn đã được khai mở lâu rồi vẫn vướng.

Mỗi cá nhân đều có lớp phòng vệ tâm linh, khi bạn dùng năng lực tâm linh mà không được thân chủ đồng ý thì bạn đang “cưỡng chế” xâm chiếm và đọc thông tin trái phép. Điều này sẽ làm hao tổn năng lượng gấp nhiều lần so với khi bạn đọc thông tin được thân chủ cho phép. Một số người còn chủ động liên hệ với thân chủ để tiết lộ điều mình vừa đọc được để can thiệp nhân quả của thân chủ nữa. Điều này lại vừa làm hao năng lượng vừa tạo nhân mới luôn.

Để sử dụng thần thông để làm bất cứ việc gì hoặc giao tiếp với các sinh thể vô hình thì chúng ta cần tiêu tốn đồng thời 2 nguồn năng lượng : năng lượng tinh thầnnăng lượng tâm linh (tích lũy do quá trình công phu hoặc chuyển đổi từ phước đức). Vì vậy hãy thật cẩn trọng khi sử dụng năng lực tâm linh, thần thông là món quà cũng là thử thách.

Chúc bạn tinh tấn !!!

Lê Quốc San
03/02/2025

https://www.facebook.com/share/p/1E5nVaTEgE/

Thiên Di Từ bé em đã có khả năng tâm linh, nó mạnh đến mức em bị đông cứng khi ở giữa đám đông vì luôn cảm nhận được năng lượng & suy nghĩ của họ.
Năm 22 tuổi e mới có khả năng control vì thức tỉnh. Nhưng lại mở ra 1001 khả năng khác. 1 trong số đó là em nhìn thấy quá khứ vị lai của một người, nhưng vs tần suất ko nhiều.
E cũng ko quan tâm thần thông và ko can thiệp quá đà vào hành trình của bất cứ ai, luôn chăm chỉ tu tập, nhưng em bị nghiện dopamine vì từ bé em cực nhạy cảm vs năng lượng thấp, nên mình có xu hướng tìm kiếm cảm giác bình an.
Sợ hãi vs thế giới bao nhiêu thì thu mình trong thế giới nội tâm bấy nhiêu, nhưng hiện tại e đang luyện endorphin để cân bằng hơn thay vì mất cân bằng như trước.
Một lời khuyên cho bạn nào giống em đó là tập thở, tập nối đất, tập bảo vệ mình, tập say no và yêu bản thân nhiều hơn

Lê Quốc San Thiên Di câu thần chú dành cho em : Tất cả những gì xảy đến với ta đều phù hợp, kể cả cái chết. Ta luôn sẵn sàng đón nhận tất cả với lòng biết ơn vô hạn

Thu Duyên Đúng là trải nghiệm rồi mới biết chính xác hạnh phúc thực sự là khi ta buông

Lê Quốc San Thu Duyên lúc đến 1 thân nhẹ, cớ sao phải đeo gánh nặng vào

Hien Do Lê Quốc San nhưng lúc đến có người nuôi ta…còn khi càng lớn thì càng gánh nặng là đúng rồi còn gì …nếu không thì ai nuôi ta

Lê Quốc San Hien Do ta tự nuôi ta, hãy thử liệt kê những gì mà ta thật sự cần để duy trì thân mạng này đi nào

Hien Do Lê Quốc San để duy trì theo nghĩa độc lập thì tối thiểu phải có: Tiền. Tùy vào muốn bao nhiêu thì nặng bấy nhiêu. Nhưng tóm lại, vẫn ko thể nhẹ như khi ta đến

Lê Quốc San Hien Do tiền chỉ là phương tiện trao đổi giá trị, vậy thì giá trị của chúng ta là bao nhiêu đây? Sau khi quan sát thì mình thấy ăn là cái ngốn nhất, vậy nếu như không cần ăn hoặc ăn ít lại thì chúng ta cần gì nữa ko?

Thu Duyên Lê Quốc San có chắc nhẹ không hay là đã mang theo cả lố nghiệp cũ á anh? Kk

Lê Quốc San Thu Duyên văn đề là e có chịu trả nghiệp cũ trước khi đi ko thôi

Hien Do Lê Quốc San nghiệp là 1 từ để đại diện cho cảm giác không bình thường của mỗi người…đúng là khi buông thì sẽ nhẹ hơn…tuy nhiên , có cái buông rồi nhưng nó lại vận vào mình tiếp thì làm gì ?. Trả dép bố về à hay thuận tự nhiên , tùy duyên ?. Mà đã tùy duyên thì đâu thể buông triệt để… Vẫn túm lại, đời ng là mạng nhện

Lê Quốc San Hien Do buông được bao nhiêu thì buông thôi, trên đường này đâu thể đem theo được gì đâu, cũng chẳng ai giúp được mình

 

Hãy giữ cho mình đừng nhiễm ô

Hãy giữ cho mình đừng nhiễm ô trong một thế giới đầy ô nhiễm cám dỗ

Để tiến lên được vị trí Bậc Thánh, không còn cách nào khác chính là phải gội rửa tâm phàm, tâm nhiễm ô, và những tập khí xấu. Để đạt một nội tâm thanh tịnh, vô nhiễm và an lạc.

Khi bạn đã thực sự có trí tuệ trong việc tu. Bạn sẽ nhận ra rằng, xung quanh ta đang sống. Trong một môi trường mà phàm Thánh đồng cư ngụ, có rất nhiều những sự cám dỗ, những sự nhiễm ô.

Chúng như là mật ngọt, nhưng mà mật ngọt đang bôi trên lưỡi gươm bén. Nếu ta không cẩn thận, thấy ngọt mà nhảy vào, coi chừng đứt lưỡi như chơi. Với người không tu, khi bị đứt lưỡi, hay tổn thương, họ sẽ không biết là mình đang bị đứt, hay tổn thương.

Vậy những cám dỗ, những nhiễm ô xung quanh ta là gì?

* Lời nói xung quanh, chuyện thị phi, chuyện bao đồng :

Ta phải rất cẩn thận trong lời ăn, tiếng nói, dù người nói tục, nói cay độc, nói nhiều chuyện,…nhưng ta thì không, ta phải đủ bản lĩnh mà khước từ chúng, ta không khuyên được thì tốt nhất né tránh, hay không chơi chung.

* Chạy theo và đuổi bắt những món ăn ngon.

Phải nói món ăn ngon, như mật ngọt trên lưỡi gươm bén, như miếng mồi dính trong lưỡi câu.
Ai ham thích mà dính mắc vào, ắt gặp họa.

Tại sao vậy ?

Vì nếu ta ham đắm, thích thú trong ngon thì khi bị ăn dở lại là một cực hình và phiền não. Và chẳng lẽ, ta cứ mãi chạy kiếm tìm chúng sao. Trong khi đó, chúng cũng chỉ là các cảm thọ, bị cái thức nhận biết và phân biệt.
Chúng không phải là ta, chúng đang là mồi nhử dụ ta.

Do vậy, khi ăn tốt nhất ta không tác ý, khởi niệm ngon dở, kén chọn, khen chê, ăn chỉ là ăn, ăn chỉ đơn giản như là uống thuốc để trị bệnh đói của thân, để duy trì sự sống, để tu. Đơn giản chỉ vậy.

* Các thú vui…

Con người rất cần niềm vui, và người tu cũng vậy. Nếu tu mà không vui, không hạnh phúc thì tu để làm gì đây?
Tuy nhiên, niềm vui của người tu là phải bền vững, và thanh tịnh.

Các niềm vui thế tục ta nên tránh :

1. Khiêu vũ, nhảy nhót, ca múa.
Vì chúng chỉ làm động tâm và gia tăng dục vọng.

2. Xem hài, xem kịch.
Hài kịch, tuy có thể làm cho ta cười, mà khi cười thì ta cảm giác vui, thoải mái. Tuy nhiên, thường thì diễn hài kịch hay dùng rất nhiều khẩu nghiệp.

Hơn nữa, khi ta cười ta vui càng dữ thì cảm xúc ta bị thoát ra, rất khó kiểm soát. Mà cảm xúc không kiểm soát thì tâm thần, sự vui buồn, nỗi cô đơn, sẽ không kiểm soát được, và ta sẽ đau khổ.

Và vẫn còn rất nhiều những cám dỗ và nhiễm ô khác trên thế gian. Do vậy, với người tu hành, ta phải nhận ra được mà khước từ. Hãy tập sống đời đơn giản, ít dục vọng, ít sự dính mắc,…. Càng nhẹ gánh, sẽ càng bước đi thảnh thơi.

Nam Mô A Di Đà Phật.
Cư Sĩ Nhuận Hòa

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *